Take a fresh look at your lifestyle.

Đi bán kẹo trên phố, cay đắng vì bị sỉ nhục là ‘nghèo, thất học’, người đàn ông này vẫn tràn trề nghị lực và vươn lên giàu thứ 2 châu Á

512
Nghị lực của tỷ phú Lui Che Woo – ông chủ kiêm CEO Galaxy Entertainment chính là ví dụ điển hình cho thế hệ trẻ để học hỏi và làm theo.

Đi bán kẹo lạc trên phố, cay đắng vì bị sỉ nhục là 'nghèo, thất học', người đàn ông này vẫn tràn trề nghị lực và vươn lên giàu thứ 2 châu Á

Người đàn ông này đã tạo dựng nên một đế chế kinh doanh khổng lồ trên nhiều lĩnh vực bao gồm sòng bài, bất động sản và khách sạn. Tên tuổi của ông được tán dương ở khắp các trường đại học và đã có khoảng thời gian, khối tài sản của ông tăng lên tới mức giúp ông trở thành người giàu có thứ 2 tại châu Á.

Đó là Lui Che Woo (87 tuổi) – Chủ tịch K.Wah Group – công ty mẹ của Galaxy Entertainment Group. Tập đoàn này sở hữu casino Galaxy Macau tại Macau (Trung Quốc). Hiện tại giàu có, nổi tiếng là vậy (theo thống kê của Forbes, ông Woo đang nắm trong tay khối tài sản 7,6 tỉ USD) nhưng ít tai biết rằng ông Woo đã trải qua cuộc sống vô cùng vất vả, tuổi thơ nghèo khó. Nghị lực của Lui Che Woo chính là ví dụ điển hình cho thế hệ trẻ để học hỏi và làm theo.

Bị chê cười là “nghèo, thất học”, phải đi bán kẹo lạc

Tỷ phú Lui sinh ra tại Giang Môn (Quảng Đông, Trung Quốc) và tới Hong Kong (Trung Quốc) năm 4 tuổi cùng cả gia đình. Ký ức tuổi thơ của ông là cảnh nghèo khó tới cùng cực của thành phố này. Thời kỳ Thế chiến II, Lui nhớ lại khi ấy ông nhìn thấy những thi thể nằm la liệt trên đường và nhiều người khác “bị đói đến chết”.

Chia sẻ với phóng viên tờ Fortune, ông Lui nói: “Tôi nhìn thấy rất nhiều khó khăn mà mọi người đã phải trải qua thời kỳ đó. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ”. Đây cũng là lúc ông học được bài học đầu tiên về sức mạnh kinh tế cũng như vỡ lẽ ra vì sao người Trung Quốc luôn bị người Nhật xem thường:

Ông nói: “Người Nhật nói rằng: ‘Người Trung Quốc các anh nghèo và thất học’. Cho tới tận bây giờ, tôi luôn khắc sâu câu nói đó trong tim”, ông nói.

Năm lớp 6, do gia đình quá nghèo Lui phải bỏ học để kiếm sống và phụ giúp gia đình bằng việc đi bán lạc và kẹo lạc trên đường phố. Thời gian đầu phải chịu cảnh đói không có thức ăn nhưng giai đoạn sau đó ông bắt đầu kiếm được tiền.

Bước ngoặt cuộc đời…

Khi chiến tranh kết thúc, ông theo người chú vào làm tại một công ty kinh doanh phụ tùng ôtô và làm ở vị trí thủ kho.

Sau đó, khi mới 20 tuổi, ông tách ra làm riêng và mua một công ty khác. Bước ngoặt cuộc đời Lui tới khi ông nghe tin các thiết bị mà quân đội Mỹ bỏ lại đang được bán đấu giá ở Okinawa (Nhật Bản).

Những chiếc máy ủi mà ông mua ở đó đã giúp Lui có tấm vé bước vào ngành khai phá đất màu mỡ ở Hong Kong. Do thời điểm đó, Hong Kong “vẫn còn lệ thuộc vào sức người để san bằng đồi núi và khai hoang”, ông Lui nhớ lại. Công ty của ông từ đó dần mở rộng sang kinh doanh vật liệu xây dựng, rồi bất động sản, sòng bài và khách sạn.

Những cơ hội liên tiếp tới khiến Lui cũng phải thừa nhận: “Tôi là người rất may mắn”.

Hết lòng làm từ thiện

60 năm trước, khi bắt đầu kiếm được tiền, Lui đã bị ám ảnh bởi chuyện “mọi người có quá ít cơ hội để đi học. Vì sao ư? Vì không có cơ sở vật chất, không ký túc, không trường học, không gì cả”.

Vì thế, ông bắt đầu xây nhiều trường học tại Trung Quốc, rồi đóng góp cho các trường đại học. Thậm chí, ông còn về quê hương – Giang Môn để xây một tòa nhà tại trường Đại học Wuyi trong vùng. “Tôi quyên góp bất kỳ lúc nào và ở bất kỳ đâu thấy cần thiết. Tôi luôn quan tâm làm việc này”, Lui cho biết.

“Làm thế nào để thôi tranh đấu, làm sao để giúp đỡ một người đang gặp khó khăn. Tôi luôn trăn trở muốn nhắc nhở mọi người những vấn đề đơn giản đó”. Về việc làm từ thiện, ông chia sẻ rằng: “Tôi không muốn chỉ nói mà làm những gì mình cho là cần thiết để giúp mọi người, giúp thế giới này”.

Khi được hỏi liệu ông có nghĩ tầng lớp người giàu tại Trung Quốc đã làm từ thiện đủ hay chưa, Lui cho biết: “Dù thế nào, họ vẫn làm vì mục đích tốt. Tôi trân trọng điều đó và sẽ không bình luận hay phán xét ai cả”.

Lui không mấy nổi tiếng ngoài Trung Quốc. Có lẽ người ta dễ nhận ra ông nhất nhờ ngoại hình đặc trưng, đội mũ bán báo (newsboy) mọi lúc mọi nơi, kể cả khi họp với các lãnh đạo thế giới. Bộ sưu tập mũ của ông có hơn 100 cái. Và mỗi lần cần đi đâu, ông chỉ việc chọn một chiếc, mặc với vest và thắt cà vạt.

Khi được hỏi vì sao ông không rời chiếc mũ bao giờ, Lui bật cười: “Tôi hói và dễ bị cảm lạnh lắm”. Thỉnh thoảng, có người còn tặng ông mũ làm quà. “Vào chủ nhật và các ngày lễ, tôi có thể đội mũ sặc sỡ và vui nhộn hơn bình thường”, ông nói.

Theo Forbes, ông Lui hiện nắm trong tay khối tài sản 7,6 tỷ USD và là người giàu thứ 6 Hong Kong. Tuy nhiên những năm gần đây, ngành kinh doanh sòng bài tại Macau gặp khó, do các tay chơi Trung Quốc giảm chi vì chiến dịch chống tham nhũng. Tài sản của tỷ phú Lui hiện cũng chỉ bằng một phần ba so với đầu năm 2014.

Dẫu vậy ông Lui quan niệm giàu có không phải chìa khóa của hạnh phúc: “Nếu kiếm được tiền hiển nhiên sẽ rất vui nhưng nếu chẳng may mất tiền thì cũng không sao cả. Người Trung Quốc có câu này: ‘Nếu trong nhà không có người ốm, ra ngoài chẳng có chủ nợ, bạn đã là người hạnh phúc rồi’. Các con số sẽ chỉ làm bạn thêm bận lòng mà thôi”.

Nguồn: cafebiz

Bài khác